13.7.11

Bước chân

Trên tuyết trắng, tiếng bước chân lạo xạo, để lại những dấu sâu trên nền trắng lạnh lẽo... máu đỏ loang lên... màu đỏ nóng ấm lan trên tấm vải trắng buồn bã...

Lối mòn nhỏ xuyên qua rừng bulô thân trắng và lá xanh ngắt, những cơn gió nhè nhẹ thổi. Thoảng đâu đây chút hương đồng nội, hương của những đoá hoa vàng trải trên những thảm cỏ xanh còn ướt sương đêm. Một chiếc lá rơi xuống... nhè nhẹ... nhè nhẹ xoay giữa không trung... chiếc lá chạm đất... Rừng bulô chìm dần trong chiều tà, rồi chỉ còn một màu đỏ như máu. Những cơn gió lạnh luồn qua kẽ lá. Những cơn bão lá đỏ xoáy tít trên bầu trời xám một màu mây tối.


Dòng suối chảy qua khu vườn nhỏ của ngôi nhà trắng trên đồi cao... róc rách... róc rách... Những con cá tung tăng dưới làn nước trong vắt như pha lê, chốc chốc nhảy lên làm bắn tung những giọt nước... lấp lánh... như những hạt pha lê trong ánh nắng ban mai.

Mặt trời trắng rọi những tia nắng ấm yếu ớt qua những đám mây của mùa đông, ánh lên trên tuyết thứ ánh sang kì diệu làm chói mắt. Thứ ánh sáng yếu ớt của cánh đồng tuyết lại có thể làm ta không thấy gì sao? Kỳ lạ.

Lạo xạo... lạo xạo...

Bước lên những dấu chân. Con đường này là gì và tại sao?

Rồi như cái ấm áp mùa xuân chợt thoáng qua trong phút chốc. Mùi của hoa oải hương trồng trước nhà, hương nắng mới trên những bộ quần áo đang mắc trên sào, những cắi nắm tay ấm áp đến lạ, và nụ cười như ánh nắng ban mai ngày xuân.

Những suy nghĩ đảo điên... ta đang đi đâu?

Bóng tối chợt ập về. Tất cả, như viên pha lê rơi vỡ trên nền nhà. Những mảnh vỡ lấp lánh cứa vào tay... máu chảy ra...

Rồi những vì sao xuất hiện giữa bầu trời mùa hè trong vắt không một gợn mây. Khó ngủ quá! Tiếng ếch kêu từ cái ao nhỏ có những lá bèo xanh và những nụ sen mới hé; tiếng ve từ rừng cây bulô xanh ngắt dưới chân đồi; tiếng dế réo rắt từ bụi hoa hồng đỏ đang nở trong khu vườn lát sỏi. Đêm mùa hè như không ngủ. Cố gắng bịt tai lại nhưng vẫn không thể ngủ được.

Con đường của ta...

Những khóm hoa tú cầu tím rịm, đỏ hồng, xanh ngắt đung đưa trong cơn gió bên cạnh ao nước xanh rì màu lá. Nước trong vắt, nhìn vào như tấm gương của thiên nhiên đang phản chiếu hình ảnh của giả tạo và lừa dối.
Tất cả là lừa dối... duy có 1 điều là thật...

Cơn mưa thu nặng nề trên những tán lá. Lạnh.

Thức giấc nửa đêm chợt thấy lòng cô quạnh. Buồn quá! Thứ ánh sáng lấp lánh trên nền trời sao cô độc quá. Ngồi trong phòng khách tối tăm, chỉ có thứ ánh sáng lung linh từ bầu trời hắt qua khung cửa sổ, những cái bóng cứ chập chờn, đêm không ngủ như dài hơn.

 

Bước nhẹ nhàng trên bãi cỏ non xanh rì. Tiếng chim kêu, tiếng ếch, tiếng ve, tiếng dế, tiếng róc rách của dòng suối, tiếng xào xạc của gió thổi qua những tán cây, tiếng bước chân trên cỏ, trên đất mềm; tất cả như bản giao hưởng giữa đêm dài.

Ta đi đâu? Ta về đâu? Con đường nào dành cho ta?

Mặt hồ buổi sớm mai tĩnh lặng quá. Những con thiên nga trắng toát nhẹ nhàng buông mình trên mặt nước. Chốc chốc, những giọt sương rơi làm lan toả những vòng tròn trên mặt hồ xanh biếc. Những con gọng vó thả mình trôi trên làn nước mát.

Rồi bỗng chốc, những hạt tuyết trắng rơi nhè nhẹ. Mặt hồ đóng thành băng, mặt băng trắng xoá, lấp lánh như gương. Những con thiên nga không kịp bay lên, chấp chới, rồi chìm vào giấc ngủ vùi.
Đứng giữa ngã ba đường, dừng lại suy nghĩ. Những dòng duy ngẫm mênh mang trôi mãi như không có điểm dừng. Chọn bên nào? Hay sẽ quay về nơi xuất phát?


Nhẹ bước chân trần trên cỏ. Đâu đây nghe tiếng dương cầm du dương. Bài gì nhỉ? Không biết. Chỉ biết ngồi hàng giờ lắng nghe tiếng nhạc rồi nhìn mãi lên bầu trời sâu thẳm. Đẹp tuyệt vời.

Có thể nhanh như con chim ruồi đập cánh? Hay nhẹ nhàng như con bướm vừa thoát khỏi kén nhộng? Hay chỉ có thể xơ xác như những chiếc lông vũ đen của bầy quạ để lại bên bìa rừng?

Lối mòn...

Về đâu...?

Đi trên những dấu chân để lại... cho đến khi nào... tìm thấy...

No comments:

Post a Comment

.